Một chút lang mang cho nhẹ lòng !!!
Tôi là dân kỹ
thuật nhưng lại rất thích trồng hoa Hồng. Thật ra, không phải vì tôi yêu loài
hoa này mà đơn giản vì chúng rất khó trồng mà theo như các nhà vườn thường mô
tả về loài hoa này: “ nắng không ưa, mưa không chịu” và cực kỳ dễ nhiễm bệnh. Thậm
chí ở nước Pháp các nhà vườn trồng Nho còn lợi dụng loài hoa này để dự báo các
đợt tấn công của sâu, rầy. Vì theo kinh nghiệm của nhà vườn thì sâu bệnh sẽ tấn
công vườn Hồng trước rồi 7-10 ngày sau sẽ đến lượt vườn Nho của họ, và nhờ vậy
người ta có thể phòng ngừa.
Có lẽ, vì tôi chỉ thích trồng mà không thích
loài hoa này nên cuộc đời tôi chỉ toàn “ nhận” được gai của chúng….. ?
Suốt 8 năm qua chưa bao giờ tôi có được niềm
vui thật sự. Cứ mỗi lần đi café với bạn bè hay đồng nghiệp đều nghe những câu
nói lập lại “ Sao trông H.A lúc nào cũng buồn vậy?”. Tôi mĩm cười!
Thực! đã sinh ra trên đời ai mà chẳng muốn
mình có một cuộc sống vui vẻ, “chảy đầy hoa Hồng”? Nhưng dù tôi luôn cố gắng,
quyết tâm và tự nhủ với lòng “ mọi chuyện rồi sẽ qua, tất cả rồi sẽ ôn” nhưng
không, những chuyện không may luôn lần lượt kéo đến, tôi thật sự mệt mỏi và
tuyệt vọng.
Cái cảm giác con người ta khi sắp rời khỏi
một nơi nào - sắp mất một thứ gì đó, thật lạ? Chỉ muốn im lặng, chẳng muốn gặp
ai và lang thang một mình ngoài phố. Đôi khi muốn buông xuôi tất cả, muốn bỏ mặt
mọi thứ, không suy nghĩ, không lo lắng cứ để cho cuộc đời tự trôi….
Có những đêm dù đã gần 12h nhưng vẫn pha một
ly café đen to đùng rồi ngồi đó mà uống đến gần sáng. Sáng dậy, đi làm có người
hỏi “ đêm qua anh nhậu à, sao mặt bơ phờ vậy?” . Ừ! Anh uống hơi nhiều!
Giáng Sinh về rồi, một năm
nữa lại đến. Mọi người vui mừng nhưng lòng con nặng trũi. Chúa ơi?
Đêm 09/12/2012